...☆...

Tôi tìm mọi thông tin về Kiếm Thánh trên điện thoại.

Nghe nói ông ta là trưởng lão của một gia tộc Bắc Âu giàu có.

Tên thật của ông ta là Marcus Calenberry, đáng tiếc ông đã từ bỏ họ của gia tộc, mọi liên hệ và gia tài để tiến vào tòa tháp một mình.

Không ai biết ông ta sở hữu kĩ năng gì.

Người ta đồn rằng ông ta có sở thích nói chuyện một mình.

Tôi tặc lưỡi. “Chả có thông tin nào hữu dụng.”

Tôi còn xem tất cả các video phỏng vấn nhưng vẫn không tìm thấy thứ gì. Ông ta rõ ràng ngược lại hoàn toàn với Hỏa Vương. Tuy cùng nổi tiếng xấu tính, nhưng thông tin về hắn ta lại đầy trên mạng.

Còn Kiếm Thánh vẫn là một bí ẩn.

Thông tin về Kiếm Thánh rất mơ hồ. Đến từ một đại gia tộc giàu có, được cho ràng tự thân tiến vào tòa tháp và thích lẩm bẩm một mình, mọi thông tin trên đều là suy đoán.

‘Gì cơ?’

Xoay đầu nhìn về chiếc bàn ở góc quán, Kiếm Thánh đang ngồi một mình, uống sữa vodka.

‘Ít nhất thì thông về về việc ông ta nói chuyện một mình là đúng.’

Lão già với gu thời trang kì lạ. Ngồi ở quán rượu và đồ uống cũng lạ, mỗi khi uống ông ta lại tự nói một mình.

“Im đi. Đừng ồn ào vậy chứ. Từ đầu thì ngươi là…”

Ông ta lẩm bẩm.

Tôi không thể nghe chính xác những gì lão đang nói nhưng mỗi từ lão phun ra đều có vẻ khinh bỉ gì đó. Một cảnh tưởng đáng sợ, tôi bất giác cứng người.

‘Không lẽ ông ta bị tâm thần?’

Thợ săn số một là một kẻ loạn thần. Chỉ mỗi thế là quá đủ đáng sợ. Giống như sở hữu một quả bom hạt nhân mà không biết khi nào phát nổ.

‘…Không, suy nghĩ lại thì Yoo Soo-ha cũng là một tên tâm thần.’

‘Mọi thợ săn hàng đầu đều tâm thần hết.’

Lắc đầu, tôi đành lướt web để tìm thêm thông tin. Tuy nhiên phần lớn vẫn là tin đồn. Đoạn khi lướt một lúc nữa, có một bài đăng trên một diễn đàn nọ lọt vào mắt tôi.

[Chú ý! Những từ mà ae không bao giờ được nói trước mặt Kiếm Thánh!]

‘Hửm?’

Với tiêu đề thú vị. Bài đăng được đang trên web Diễn đàn Thợ săn đặc chủng. Nơi để trò chuyện, giao lưu và chia sẻ những thông tin mà chỉ có những cá nhân có bằng Thợ săn do cục Thợ săn cấp mới có thể truy cập. Bài đăng này được đăng ẩn danh.

Tự mắt tôi thấy, những từ mà ae không nên nói trước mặt Kiếm Thánh trừ khi muốn chết!

└ Là gì mới được?

└ Mọi thứ về gia đình của ông ta. Vài ngày trước, một vài thợ săn hạng cao đã đánh nhau với Kiếm Thánh, một người trong đó có nói

‘Nhìn tỉnh cảnh của ông như này thì chắc cháu nội ở nhà cũng phải khổ cực lắm.’

‘Tôi cá là ông thích ở một mình tại tụi nó không dám lại gần ông.’

‘Không biết tụi nó sẽ xấu hổ thế nào nếu thấy ông hành xử như này.’

Rồi hắn tạch tại chỗ!

Hả!?

Ờ. Hắn bị giết. Thực ra thì hắn chỉ mới nói đến đoạn ‘Không biết tụi nó sẽ xấu hổ thế nào nếu…’ rồi bị cắt cổ. Bay đầu tức khắc.

Bình luận trở nên cực kì sôi nổi.

Bớt xàm đê.

Cái này chắc chắn là tin đồn do mấy Bang hội lớn tung ra!

Ông ấy chỉ là giỏi đến mức làm người khác phải cố dìm xuống.

Mọi phản hồi có vẻ không tin vào người viết bài vô danh kia có đang nói thật hay không tuy nhiên người đó vẫn rất kiên trì.

Tin hay không thì tôi không quan tâm! Tôi chỉ muốn kể ra cho mọi người biết thôi.

Tất nhiên là tôi không có ý ám chỉ Kiếm Thánh là người sai, là lỗi của gã đó khi nhắc tới gia đình của ông ấy. Tuy nhiên, chắc chắn rằng một số nhân tố có quyền cao chức trọng muốn hợp lực đánh úp Kiếm Thánh cũng vì chuyện đó. Mọi người có thể thấy gần đầy tin tức, báo đài lợi dụng thời cơ hạ để hạ tiếng tăm ông ấy.

Dù sao thì nếu ae có bao giờ gặp Kiếm Thánh thì thử là biết.

“…Chậc, thật ồn ào. Ta sẽ tự thân xử lí, để ta yên.”

Ông ta đã nói chuyện một mình từ lúc ngồi vào bàn đến giờ. Có vẻ như ông ta có vấn đề về thần kinh thật.

Tuy nhiên, kể cả ông ta bị tâm thần thì không thể phủ nhận ông ta là thợ săn số một, ngồi trên vạn người. Việc lão già điên này có kĩ năng vượt ngoài tưởng tượng vẫn không hề thay đổi.

‘Được’

Với tôi thì như vậy là đủ.

Đáng để thử một phát.

“Đồ uống rất ngon.”

“A, thượng lộ bình an!”

Kiếm Thánh uống cạn ly.

Ngay khi ông ta rời quán, khách trong quán thở phào nhẹ nhõm.

“Cuối cùng thì ổng cũng đi.”

“Ổng bị thiểu năng hay sao mà cứ nói chuyện một mình vậy?”

“Đúng đó, mà thôi, rượu cũng mất ngon rồi…”

Khách trong quán đợi Kiếm Thánh rời đi cũng ngồi dậy và rời quán cùng lúc với tôi.

Tuy nhiên, ý định của tôi hoàn toàn ngược lại với họ.

Tôi nhanh chóng trả tiền, phải nhanh chân.

“À, vâng. Cám ơn, lần sau đến nữa nha!”

“Bia ngon lắm, lần sau tôi sẽ đến nữa.”

Keng!

Chuông trên cửa rung lên khi tôi mở cửa bước ra.

Đã muộn rồi, cả cung đường mang màu đen kịt.

‘Ổng đi đâu rồi…?’

Nhìn xung quanh, có nhiều nhóm người đi đi vào vào từ nhiều quán rượu trên đường gần đó. Vừa uống vừa Cười nói rôm rả dưới trời đêm.

“Ông đâu rồi Quý ngài Hạng 1?”

May thay, sau khi ngoái tìm một lúc tôi cũng thấy được bóng lưng người đó.

‘Tìm thấy rồi!’

Nhờ vào trang phục kì lạ, ông ta có lẽ là người duy nhất trong cả thành Babylon vừa mặc vest và đeo kiếm bên hông. Hít một hơi chuẩn bị, tôi đi theo lão già.

‘Ông có kĩ năng gì?’

Tim tôi đặp liên hồi.

‘Hỏa Vương mang một kĩ năng mạnh lố bịch như quay ngược hạng Ex thì lão cựu hạng 1 mạnh nhất của thế hệ trước sẽ có kĩ năng gì đây? Chắc phải bá đạo hơn?.’

Kĩ năng đó sẽ thành của tôi, nếu tôi may mắn.

Tôi đuổi theo lão được bao lâu rồi nhỉ?

Lão rời trung tâm thành phố từ lâu và đang hướng tới khu ngoại ô. Ông ta rời khu phố gần rìa thành phố, đi qua những con hẻm chằng chịt và cuối cùng là đến khu ngoại ô của thị trấn, đến một khu đất trống không có nhà cửa xung quanh.

Kiếm Thánh đi qua khu đất trống.

“Hừm.”

Tôi đi một đoạn nữa rồi dừng chân nấp sau một cái cây.

“Nơi này cũng đủ xa rồi.”

Kiếm Thánh xoay người, với ánh trăng rọi phía sau lưng.

“Sao còn không ra mặt đi cậu trai.”

“…”

“Sẽ không ai biết ở đây đã xảy ra chuyện gì đâu.”

Ông ta nhìn chằm chằm về phía cái cây tôi đang trốn. Tim tôi thắt lại.

‘Ổng phát hiện rồi.’

Tôi đáng ra phải biết từ trước, ngay từ đầu không có lí nào thợ săn hạng nhất lại không biết mình bị theo dõi bởi một tên thở săn hạ cấp như tôi.

Chỉ có thể tự trách mình, tôi đành bước ra khỏi cái cây.

“À, thứ lỗi cho tôi, tôi có điều muốn hỏi Kiếm Thánh-nim.”

Tôi cố tỏ ra lịch sự hết mức có thể, nhưng vì lí do nào đó Kiếm Thánh cười phá lên.

“Hử. Chẳng phải ngươi có gan lén theo ta ngay từ đầu rồi sao? Ta chả hiểu lí gì ngươi lại sợ mà không dám hỏi lão già này.”

“…”

Hử?

Vì một lí do gì đó mà có vẻ như Kiếm Thánh tin rằng tôi cố ý diễn trò sợ sệt. Thêm nữa từ lúc ông ta xoay người đến giờ thì tay lão vẫn không rời chuôi kiếm, ngay cả khi tôi vẫn chưa làm gì. Có vẻ như ông ta đã sẵn sàng tấn công bất kì lúc nào.

‘Ủa, tại sao?’

Tất nhiên đây cũng là mục đích của tôi, thì từ đầu thì dự định của tôi là để ống giết.

‘Nhưng mà tôi vẫn chưa làm gì ngoài chuyện đi theo lão…’

Mà cả khi lão biết ý định của tôi hay không, Kiếm Thánh có vẻ như đã sẵn sàng để lấy mạng tôi rồi. Như thể trong mắt ông ta, tôi đã là xác chết và ông ta đang chỉ đang cười nhạo thôi.

“…Diễn xuất của ngươi quả là rất xuất sắc. Chắc chắn ngươi là sát thủ hàng đầu.”

“…Vâng?”

“Đừng giả vờ không biết. Thợ săn khác có thể bị lừa nhưng ngươi không thể qua mặt được ta. Ta biết ngươi là sát thủ được Hắc Long Bang gửi tới.”

Ủa…

Lão già, ông có có vẻ đang hiểu lầm gì rồi.

‘Tôi có nên vui hay không đây?’

Dù sao thì như vậy cũng được. Tôi không cần phải nhắc tới cháu nội để chọc giận ông ta. Cơ mà tôi vẫn không thể hiểu nổi tại sao lão lại nhầm một tên thợ săn cấp F như tôi thành sát thủ. Nói thật tôi chả hiểu nổi.

“Thật đáng ghê tởm. Đến đây đối mặt ta!”

Kiếm Thánh nhìn tôi như nhìn một con quái vật mà ông ta cần phải diệt trừ tức khắc. Với biểu cảm rất lạ mà tôi không hiểu nổi.

“Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Ngươi không thể qua mắt ta được.”

“Việc này… Thưa ngài. Thực sự thì tôi muốn hỏi ngài một thứ…”

Sau cùng, tôi hỏi thứ mà tôi cần biết.

“Tại sao ngài lại chắc chắn rằng tôi là một sát thủ chứ? Tôi chắc rằng mình chưa làm gì đáng phải để ngài nghĩ như vậy.”

“Câm mồm.”

Xen!

Kiếm Thánh rút kiếm từ bên hông.

“Ta có rất nhiều kĩ năng. Một trong số chung là kĩ năng cho ta biết có bao nhiêu mạng người mà một cá nhân đã giết. Nhờ vào thứ này ta đã tránh khỏi nhiều biến cố.”

“…”

Sao cơ? Tôi chẳng hiểu nổi.

‘À’

Ngay tức khắc tôi nhân ra.

‘Tôi đã giết Yoo Soo-ha.’

Đúng rồi.

Tôi hạ sát Yoo Soo-ha ngày hôm nay vì tôi biết hắn ta sẽ trở thành một tên quái vật, nhưng người ở thời đại này không thể nào biết được điều đó. Vì vậy bây giờ tôi là kẻ sát nhân.

Không như thế giới bên ngoài, ở nơi tòa tháp này việc giết người diễn ra rất thường xuyên.

‘Tuy nhiên giết người vẫn là giết người.’

Nói cách khác trong mắt của Kiếm Thánh, có vẻ sẽ có một con số [1] lơ lửng trên đầu tôi. Con số [1] cho biết số lần giết người, vì vậy Kiếm Thánh luôn giữ cảnh giác với tôi.

“Vâng, tôi hiểu thưa ngài Kiếm Thánh.”

“Hừm.”

“Nếu chuyện là vậy thì chuyện ngài cảnh giác với tôi, thì tôi cũng hiểu được. Mong ngài có thể lắng nghe lí do biện hộ của tôi. Tôi đi theo ngài vì có một lí do rất quan trọng, tuy không thể tiết lộ nhưng tôi có thể thề với trời đất rằng nó thực sự cực kì quan trọng.”

Một khoảng khắc thót tim. Nhưng sự tình trở nên kì lạ thay vì tốt lên. Sau khi nghe tôi nói, biểu cảm của Kiếm Thánh ngày càng trở xấu.

“Kinh tởm.”

“Vâng?”

“Một con quỷ giết hại nhiều người như ngươi mà dám tiếp tục diễn trò như vậy. Tuy bản thân ta không sống một đời trong sạch, nhưng… Ta chưa bao giờ thảm sát nhiều người như ngươi!”

Lời nói của ông ta làm tôi bối rối và xấu hổ cùng lúc.

“Không, chờ đã. Thảm sát sao? Nhưng cả đời tôi chỉ mới giết một người duy nhất.”

“Người thật không biết xấu hổ, dám nói dối một cách trắng trợn như vậy!”

Cạch!

Kiếm Thánh chĩa mũi kiếm về phía tôi và nói.

“Ta có thể thấy số [4091] lơ lửng trên đầu người.”

Tôi ngu mặt.

“Cái… đ…”

Tôi tính hỏi “Cái đéo gì vậy?” tuy nhiên tôi nhận ra con số 4091 từ đâu ra.

‘À’

Từ một lần giết Yoo Soo-ha.

Và.

‘Số lần mà tôi tự sát.’

4090 lần.

Chính xác số lần mà tôi tử.

“Chuẩn bị đi, ác quỷ!”

Nếu vậy.

“Ta không biết có phải Phù Thủy của Hắc Long gửi ngươi hay người khác, nhưng ta chắc chắn sẽ làm hết sức để đoạt mạng ngươi!”

Có nghĩa là trong mắt của ông ta, tôi không gì hơn một tên sát nhân đã đoạt 4091 mạng người. Một cơ ớn lạnh chạy qua sống lưng.

‘Không.’

Vấn này này nghiêm trọng hơn tôi tưởng.

‘Việc này không còn đơn giản chỉ là sao chép kĩ năng của Kiếm Thánh được hay không.”

Đúng rồi.

‘Trong tương lai… nếu Kiếm Thánh thấy tôi, chắc chắn ông ta sẽ cố giết tôi cho bằng được.’

Vì trong mắt ông ta, tôi không hơn gì một tên sát nhân kinh tởm, như một con vi rút chết người, không được phép tồn tại trên cõi đời.

“Ch-Chờ đã!”

Tôi giơ tay.

“Xin hãy chờ một l…”

Ngay khoảng khắc đó.

Hình bóng của Kiếm Thánh phóng về phía tôi với tốc độ kinh hồn.