...☆...

Thứ khó chịu nhất khi bạn thức dậy buổi sáng là gì?

Có phải là chuông điện thoại báo thức reo? Có phải là đầu tóc bết lại do mồ hôi tối qua? Có phải là bạn lại phải đi làm hôm nay?

Dậy! Dậy mau lên!

“A, trời đất ơi, một lát nữ…”

Nếu mà ngươi không dậy liền, ta sẽ hát bài mà ta thích ở quê nhà ta. Ngươi biết không ta một đời đã học âm nhạc? Nếu ta mà hát một bài, hơn ba mươi người sẽ rơi lệ!

Không hề. Tình huống tệ nhất là khi có một con ma bay vòng vòng trong nhà bạn.

Xem đi, giờ này mà ngươi vẫn còn trên giường!

“Mấy giờ rồi?”

Tôi cố mở mắt và nhìn vào điện thoại.

Trên màn hình khóa, con số 4:01AM hiển thị sắc nét.

“Mới có 4 giờ sáng đồ điên!”

Ờ hở. 4 giờ sáng là lúc sâu bọ thức dậy bắt đầu bò rồi. Ngươi con yếu hơn cả một con sâu nên ngươi phải thức sớm hơn.

“Tôi đoán vì ông chán khi không ngủ được.”

Ta chả hiểu ngươi nói gì cả.

Bae Hu-ryeong nhìn chỗ khác như thể bị nói trúng tim.

“Quào. Tôi luôn tự hỏi tại sao Kiếm Thánh lại thức lúc 4 giờ sáng để tập luyện. Không phải vì ông ta chăm chỉ, mà là vì ông quá ồn ào!”

_Được, vì ta một mình thấy chán nên gọi ngươi dậy. Được chưa? Mà nhờ thế, nếu ngươi dậy và tập luyện ngay bây giờ, thì tốt cho ngươi. Thôi mà, quỳ xuống cảm ơn ta đi.

“Gi-, Tôi muốn giết…”

_Huhu, Ta đã chết lâu rồi nên người không giết ta được đâu. Nếu muốn thử thì ngươi phải chết trước đã! À, nhưng ngươi có chết được đâu. Thằng thây ma khốn kiếp. Tên ngươi phải là Kim Thây-ma không phải Kim Gong-ja.

“Đm.”

Tôi bước khỏi căn hộ mặc một bộ đồ thể thao. Trong căn phòng 6 mét 6, một con ma nói liên tục không nghỉ và tôi không thể chịu được nữa. Vì sức khỏe tâm lí bản thân, tôi rời khỏi nhà và bắt đầu chạy bộ dưới màn trời tối lúc sáng sớm.

“Hộc, hộc…”

Thây ma Kim, Ta nói lại, ngươi thực sự không có tài năng nào trừ ý chí.

Bae Hu-ryeong bay lại bắt kịp tôi.

Ta thường dạy từ dưới lên trên. Cơ mà ngươi cũng chả có dưới. Ta có nên nói rằng ngươi ở dưới của dưới không?

Đã ba ngày kể từ khi tôi sap chép kĩ năng [Sword Constellation] từ Kiếm Thánh. Trong thời gian đó tôi cũng giết Yoo Soo-ha một lần nữa, và tránh gặp mặt Kiếm Thánh, giờ tôi đang tập luyện theo lịch trình mà Bae Hu-ryeong tự làm.

Về mặt tài năng, ngươi là loại mà chúng ta nên gọi là tài năng thấp như vực thẳm. Ngầu thật! Ta ghen tị quá à!

“Hộc… Khi người ta đang chạy, ông làm ơn đừng gián đoạn người ta… hà. Đi thôi…!”

Gì? Dưới đáy có nghĩa là ngươi cần phải được huấn luyện đặc biệt. Và để nhận được huấn luyện đặc biệt, ngươi phải trả học phí cao.

Bae Hu-ryeong cười.

Ngươi phải mua vé số, Thây ma.

Có một bang hội tên là Sangryun.

Tên thường gọi của nó là Thương hội. Lãnh đạo là một thợ săn xếp hạng 3 toàn cõi thường được biết tới là ‘Count’.

Như đã nói, Count là người duy nhất có thể gửi và nhận vật phẩm từ thế giới bên ngoài. Anh ta như là một công ty một người. Nhờ vào kĩ năng này, Bang hội Sangryun nghiễm nhiên nắm trong tay nền kinh tế của tòa tháp.

Có nghĩa là.

“Thứ lỗi.”

“Vâng, quý khách. Tôi có thể giúp gì ạ?”

“Tôi đến để nhận tiền giải trúng số.”

Ở tầng thứ nhất, Hội Sangryun ở thành phố Babylon là hội duy nhất bán vé số.

“A. Vé số là ngài trúng?!”

“Vâng. Đúng vậy.”

“Xin chúc mừng!”

Người tiếp tần đeo một chiếc tai mèo cúi đầu với một nụ cười tỏa nắng trên mặt như sắp nhận thưởng cuối năm.

Này, mỗi khi ta nhìn người tiếp tân ta lại tò mò về việc tại sao bọn họ lại đeo tai mèo.

‘Người đứng đầu Sangryun thích mèo.’

Không quan trọng thích mèo cỡ nào, có cần phải bắt người bình thường phải đeo tai mèo không? Hắn quả là một tên khốn biến thái. Ta chắc kèo luôn.

‘Vụ đó giờ có quan trọng không vậy?’

Tất nhiên là tiếp tân không đeo tai mèo vì họ muốn vậy. Họ đơn giản không có lựa chọn nào khác. Dù là tai mèo hay râu gián, nếu bang chủ nói họ đeo, thì họ sẽ đeo.

Ồ, để dễ hình dung, nhân viên tiếp tân này là nam. Đồng phục cũng là unisex…

“Xin lỗi nhưng quý khách đã xác nhận ngày chưa? Tôi rất tiếc nếu quý khách không thắng giải vì nhầm vé cũ đã mua từ lâu.”

“Ổn thôi. Vé này mới mua tuần trước.”

“Vậy tốt rồi!”

Tấm vé tôi mua ngay sau khi thảo luận với Bae Hu-ryeong. Mà tôi cũng định trúng số một lần cho biết, và Bae Hu-ryeong cũng đã nhiệt tình nhắc, ‘Chú em cần tiền!’.

“Vậy thì chúng tôi sẽ bắt đầu quá trình kiểm định và xác nhận. A, tôi có thể hỏi quý khách thắng giải gì không ạ?”

“Độc đắc.”

“Vâng?”

Người tiếp tân đáp theo phản xạ.

“Tôi trúng độc đắc.”

“…”

“Đây, kiểm tra số đi.”

Trên đầu anh tiếp tân có treo một tấm biển. Trên tiếp biển có dòng [Giải độc đắc Sổ xố vui vẻ Sangryun.], kế sau là số tiền được ghi như trên máy đánh bạc trong casino.

53,000 vàng. Nếu dùng đơn vị ở quê nhà tôi thì chắc cũng cỡ 5.5 tỉ won.

Ê, kiếm tiền dễ quá nhỉ?

Tiếng vo ve từ giọng của Bae Hu-ryeong lấp đầy đại sảnh đang chìm trong yên lặng.

Với gương mặt xấu hổ, anh tiếp tân nói.

“…Tôi đã kiểm tra mã số. Không-, xin quý khách hãy chờ một lát để tôi gọi quản lí đến thực hiện tiếp.”

“Ờ, anh từ từ.”

Người tiếp tân nhanh chóng rời sảnh chính tòa nhà. Tôi cảm thấy ánh mắt nhìn trộm và thán phục của những người xung quanh. Bàn tán về giải độc đắc của tôi và tỏ ra ghen tị.

Ngươi ổn không Thây ma? Chắc không bị người ta đâm trong hẻm đâu nhỉ?

“Tôi đã dự liệu rồi.”

Tôi nhún vai.

“Dù dấu cũng không có nghĩa là dấu mãi được.”

Mọi thợ săn trúng giải đều được ghi chép lại. Kể cả với Hỏa Vương, cũng vì thế nên mọi người có thể thấy việc hắn trúng độc đắc hai lần liên tiếp.

‘Nếu cuối cùng cũng lộ, chi bằng mình khỏi giấu, cứ công khai.’

Vừa trúng số thì bị ám sát. Tin đồn như vậy mà lộ ra thì người bị ảnh hưởng nhiều nhất chắc chắn là người tổ chức.

Sau một hồi.

“Ngài đã đợi lâu rồi ngài Kim Gong-ja. Tên tôi là Arthur Taylor.”

Người đàn ông ăn mặc lịch sự và chuyên nghiệp hơn hẳn anh tiếp tân lúc nãy xuất hiện và khẽ cúi chào. Cách mà ông ta chào rất lịch sự. Tuy nhiên vẫn không thay đổi việc ông ta cũng đeo tai mèo trên đầu.

“Hãy gọi tôi là ‘Người gác két’ và tôi mong ngài cứ nói chuyện với tôi một cách thoải mái.”

“Tôi là Kim Gong-ja và cái tên đó khá là thú vị.”

“Haha! Tôi cũng thường nghe người ta nói vậy. Cùng lên tầng kế tiếp nào.”

Người gác két cười tươi.

Nhìn kiểu gì thì đây cũng là một thợ săn xếp hạng ít nhất hạng 300. Dù tôi chỉ mới là thợ săn hạng F, chỉ có thể ngưỡng mộ ông ta, thì ông vẫn rất lịch sự với tôi.

Tất nhiên đó là cách khách hàng có 50,0000 vàng được đối đãi.

Con ma lại xuất hiện.

Ê Thây ma, ngươi biết ta đang nghĩ gì không? Ta nghĩ ngươi quá dễ nịnh vì ngươi chả bao giờ được đối xử tốt. Vài ngày trước khi ta khen chết là tài năng của ngươi, nhìn ngươi có vẻ rất rung động. Ta rất tiếc cho ngươi.

‘A. Im đi, làm ơn, một chút thôi.’

Là đàn ông thì không nên dễ dãi như vậy. Trở thành giống như ta đây. Ngươi phải tin rằng mọi thứ tồn tại trên thế giới đều là vì lợi ích của bản thân ngươi.

Nghĩ thế nào thì Yoo Soo-ha và Bae Hu-ryeong khác giống nhau. Bọn họ có nickname giống nhau. Người Hỏa Vương, kẻ Kiếm Vương. Chắc tất cả những người được gọi ‘Vương’ đều là kẻ tâm thần hết.

“A, ngài Kim Gong-ja. Xin lỗi, có chuyện gì không…?”

Người gác két hỏi trong khi đang dẫn tôi lên tầng kế tiếp. Ông ta có vẻ sợ mình mới làm gì sai.

Tôi nhanh chóng đáp lại để nhìn tôi không giống thằng điên.

“À, không. Tôi chỉ đang nghĩ về một chuyện nọ.”

“À, vậy thì tốt.”

Người gác két thở phào nhẹ nhõm.

“Biểu cảm của ngài không tốt lắm cho nên tôi muốn biết mình có phải đã vô tình thô lỗ với ngài. Haha. Khi ngài nói không, tôi cảm thấy rất an tâm…”

Cái giề. Người này… Liệu ông ta có phải là thiên thần?

Chậc. Dễ dãi. Quá dễ dãi.

Tôi lờ đi lời phàn nàn của hồn ma tâm thần sau lưng. Chúng tôi bước vào phòng tiếp khách VIP.

Những đồng vàng đã được xếp thành một núi trên bàn tiếp tân, có vẻ như người tiếp tân đã có chuẩn bị từ trước.

Người gác két mỉm cười.

“Đây là tất cả đồng vàng mà quý khách đã thắng được.”

“…Tuyệt thật.”

Hơn 50,000 đồng!

Căn phòng sáng màu khúc xạ từ đồng vàng. Chỉ nhìn vào thôi cũng làm tim thôi muốn rớt ra ngoài. Một cảm giác tràn vào trong tôi, nhưng lại không biết diễn tả như thế nào. (Dịch: CCYLD?)

“Ngài có thể lấy hết số vàng, hoặc cũng có thể mua hầm chứa cá nhân từ chúng tôi để giữ chúng. Vậy ngài muốn thế nào?”

“Chà.”

Tôi bắt đầu suy nghĩ.

‘Như dự tính, ma lực đồng tiền rất ghê gớm.’

Nói thật, tuy mồm của tôi vẫn đang nhỏ dãi nhưng mục tiêu của tôi từ đầu là đứng trên đỉnh cao. Trở thành một thợ săn đẹp trai người người ghen tị. Tiền cũng chỉ là vật giúp đạt được mục tiêu đó.

‘Trở thành người chi phối đồng tiền, không phải người bị đồng tiên chi phối.’

Giữ bình tĩnh, tôi gật đầu nhẹ.

“Tôi sẽ giữ nó trong hầm.”

“A. Thưa ngài đó là một lựa chọn sáng suốt!”

Người gác két mừng rỡ.

“Tôi luôn tự mình đề nghị điều này cho người trúng giải. Tôi hiểu cảm giác muốn tự mình ẵm trọn của cải, nhưng tôi luôn đề nghị tốt hơn là giữ ở hầm chứa. Dù sao vẫn có nhiều người có ý định xấu ngoài kia…”

“Và.”

Tôi mở miệng.

“Tôi muốn mua đặc quyền của thành viên danh dự trong Bang hội Sangryun.

“Vâng?”

“Giá của thành viên danh dự là 10,000 vàng phải không?”

Tôi tiến lại bàn và đặt tay lên đống vàng phía trên.

Vàng. Màu sắc làm mờ mắt người ta. Nhưng tôi biết thứ còn mê hoặc hơn, tương lai của tôi. Vì tương lai đó, tôi phải đầu tư đống vàng này không do dự.

“Tôi sẽ mua trả trước một lần.”

“…”

Người gác két soi xét sắc mặt tôi một lát.

“Quý khách Kim Gong-ja… Ngài chưa gia nhập bất kì bang hội nào khác phải không?”

“Vâng.”

Bang hội.

Bang hội thợ săn không đơn giản chỉ để xã giao. Lợi ích lớn nhất là được [Bảo kê] bởi bang hội.

Dù là Hội thợ săn hay loại khác.

‘Tôi chắc sẽ bị tấn công trước khi tôi có thể nói gì.’

Tôi hiểu được từ cách mà Hỏa Vương và Kiếm Thánh lấy mạng tôi.

Vô luật. So với thế giới bên ngoài, nơi này tàn bạo hơn nhiều.

‘Tôi không nên ngu ngốc đến nỗi bước theo vết xe của Hỏa Vương.’

Hỏa Vương luôn muốn tự mình hành động. Sau khi trúng độc đắc hau lần, hắn không hề có bất kì sự bảo kê nào. Chắc hẳn phải sống một đời khó khăn vì rất nhiều người muốn số tiền đó.

‘Đó là lí do mà hắn sau này bị hạ độc và ám sát.’

Nghe có vẻ thảm hại. Nhưng tại sao phải chống đối với những bang hội lớn chứ?

“…Được rồi.”

Người gác két đem ra một cuốn sổ tay và bắt đầu ghi chú gì đó.

“Ai cũng có thể trở thành thành viên danh dự của bang hội chúng tôi với giá nhất định. Tôi sẽ cho nhân viên đến ngay và trao cho ngài thẻ thành viên danh dự nhị cấp.”

“A. Được rồi, và.”

Tôi nói thêm.

“Tôi bây giờ đang sống ở một căn hộ nhỏ, hẹp, rẻ rúng. Sẽ thật tốt nếu Sangryun gợi ý cho tôi một nơi để ở. Tất nhiên, tôi sẽ trả với giá thích hợp.”

“…”

“Thêm nữa, ông có lẽ sẽ thông báo người trúng giải độc đắc trên báo. Lúc đó, nếu ông có tiết lộ tên tôi, vui lòng chắc chắn cho họ biết tôi là thành viên danh dự của Bang hội Sangryun.”

Người gác két ghi lại mọi thứ tôi yêu cầu trong cuốn sổ với biểu cảm trống rỗng.

“Ngài khá kĩ lưỡng, thưa quý khách.”

“Um. Với tình hình như hiện nay? Tôi cần phải chuẩn bị mọi thứ.”

“…Ngài nói rất đúng.”

Sau Người gác két, Bae Hu-ryeong ôm bụng cười ha hả.

Ê, biểu cảm của ổng như kiểu ổng bị đối xử như đá cuội trên đường. Thật là ngọt ngào. Đây cũng là lí do ta thích làm bẽ mặt tụi tinh hoa cầm quyền.

‘Không. Chính ông là kẻ nói tôi dễ dãi. Giờ thì sao?’

Ta có nói vậy à? Không chắc nữa. Ta không nhớ rõ lắm nên chắc chả có chuyện đó đâu.

Trời ơi. Kể cả hắn có kinh tởm đến mấy thì cũng không cần phải đến mức độ kinh tởm này.

Dù sao thì ngươi cũng tự mình làm tốt rồi.

Bae Hu-ryeong tiếp tục cười.

Ta đã lo phải thay tã lót và rửa mông cho ngươi như em bé cơ. Nhưng nhìn thấy cảnh này, ta nghĩ ngươi sẽ ổn thôi.

‘Nếu không mở mồm thì không ai ghét ông đâu.’

Nhóc, tâm trạng ngươi có vẻ tốt.

Đúng vậy, tuy mồm càm ràm nhưng tim tôi đang rất phấn khởi.

‘Chắn chắc rồi. Nó sẽ bắt đầu từ đây.’

Chết 4000 lần và quay trở lại 4000 ngày. Đây là kĩ năng quay ngược mà Hỏa Vương không tận dụng hết.

Giờ, đến lượt tôi tận hưởng nó.