...☆...

Giờ thì ngươi trả lão già lại cho ta được chưa?

Bae Hu-ryeong đang sôi máu. Thật vô nhân tính khi nhét nhiều người vào một căn phòng hẹp, cơ mà hắn lại là hồn ma nên mất quyền con người rồi, liệu bạn có chịu được một con muỗi to 3 mét vo ve xung quanh?

“Ặc, thật là! Kể cả nếu muốn thì tôi cũng không làm được!”

Ngươi sao chép ta với kĩ năng của nhà ngươi. Thì ngươi cũng biết cách hủy chứ. Không có hoàn tiền à? Hoàn tiền! Cái loại thế giới gì mà không có hoàn tiền thế này!

“Tôi không hủy được!”

Sau đó tôi giải thích cách mà kĩ năng được sao chép. Nhưng kể cả sau khi nghe tôi giải thích, con ma kia vẫn làm phiền tôi. Muốn tôi gửi nó về lại Thánh Kiếm.

Ực. Lão già Marcus! Tiểu đồ đệ! Sư phụ Lí đây đã bị bắt cóc mất rồi! Sư phụ duy nhất của ngươi đã bị bắt cóc bởi một thằng nhóc!

Và rồi con ma quay đầu bắt đầu thét lên.

Chậc, tên đồ đệ xấu xa. Tất cả chuyện này xả ra chỉ vì ngươi đã bỏ ngoài tai lời vàng ngọc của bổn sư phụ! Ta đã luôn e sợ việc này sẽ xảy ra, vì vậy ta luôn bảo ngươi phải đối đãi với thầy của ngươi như thượng đế.

“Này…”

Hắn làm tôi khó xử. Tôi mất cả giác sợ ma sau khi nhìn thấy ma lần đầu tiên trong đời. Sợ? Không quan trọng đáng sợ cỡ nào, thì nó cũng gây đau đầu cho những người bị ám nếu đây là cách nó hành xử.

“Làm ơn, hãy cùng nhau sống một cách bình yên. Được không?”

Ý ngươi sống là sao? Ta đã chết rồi

“À, vậy hãy chết một cách bình yên.”

Đéo. Nhìn ta có giống chó không? Ngươi đang dạy đời một con ma đã chết và sợ chết một lần nữa. Bới người ta, nhìn thằng lìn này nè. Ngay từ đầu, ta đã cạn lời với nó!

“Quào.”

Tôi mở miệng trong sự kinh ngạc. Cái gì vậy?

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con ma mà nói lại nói nhiều đến vậy… À không, phải là lần đầu tiên tôi thấy ai đó nói nhiều đến mức này.

Và tôi nhận ra. Tôi chẳng hiểu sao Kiếm Thánh lại tự nói chuyện một mình ở quán rượu. Chuyện đó… Giờ nghĩ lại, Kiếm Thánh cứ lẩm bẩm, nhưng những thứ mà ông ta nói lại khá đơn điệu như là

‘Im đi.’

‘Đừng ồn ào như vậy chứ.’

‘Ngươi ồn quá. Ta sẽ tự xử lí chuyện đó, nên để ta yên.’

99% những gì ổng nói là về vụ ồn ào.

Ổng lảm nhảm như bị thần kinh.

Những lời lẩm bẩm không dứt. Nếu là vì một con ma như thế này…”

Hử? Cái gì cơ. Ngươi mới nói với ta gì cơ? Ở tuổi ngươi sao. Dám ăn với ta vậy à?

“Đm.”

Tôi chùng vai. Tương lai tôi sau này có vẻ rất ảm đạm.

“Tôi phải né Kiếm Thánh cả đời. Không cần biết kĩ năng tôi lấy được là gì, tôi cũng không ngờ được một con ma lại xuất hiện.”

Hử? Ta phải sống xa lão già đó. Chuyện quái gì vậy?

Bae Hu-ryeong lắc đầu.

Thợ săn giỏi như Marcus ở đâu? Hắn là đồ đệ của ta, nhưng sau cùng hắn cũng chỉ là một ông lão. Ồ, nhưng đừng bao giờ nhắc tới cháu của hắn. Thường thì hắn khá tốt tính, nhưng khi chuyện đụng tới cháu hắn, hắn sẽ nổi điên.

“Tôi biết rồi.”

Tôi thở dài.

“Kiếm Thánh có một kĩ năng. Gọi là gì nhỉ? Cái mà cho biết số mạng người mà một cá nhân đã giết ấy.”

À. Tầm nhìn thám tử(Detective’s Insight)? Chỉ là rác rưởi.

Bae Hu-ryeong đáp nhanh. Vậy ra đó là tên của kĩ năng đếm số mạng người? [Detective’s Insight]? Con ma trông có vẻ biết hết kĩ năng mà Kiếm Thánh có.

Vậy thì sao? Nó chỉ hữu dụng khi cho biết một người có phải sát thủ hay không thôi. Ngoài ra chả có gì đảm bảo được một người có phải sát thủ hay không chỉ dự vào việc tên đó đã lấy mạng nhiều người.

“Con số đó là 4091.”

Hử?

“Số mạng giết được lơ lửng trên đầu tôi. Con số đó là 4091.”

Bae Hu-ryeong ngu mặt. Hắn cau mày, Một cách nào đó thì biểu cảm gương mặt của con ma này lại sống động hơn cả nhiều người còn sống.

Gì. Tên này. Ngươi điên à?

“Tôi nghĩ tôi sẽ điên thật nếu tôi ở chung với ông thêm một ngày nào nữa. Ông quá ồn ào.”

Không… Ngươi hoàn toàn là một tên tân binh.

Biểu cảm của Bae Hu-ryeong trở nên nghiêm túc.

Một tên tân binh trong tân binh. Nhìn ngươi đi, ta không hiểu được làm cách nào mà một gã như ngươi lại giết được 4091 mạng người? Ta còn không thể làm được ngay cả sau khi bỏ ra cả đời leo 99 tầng tháp.

“Đó là vì tôi không giết 4091 người.”

Hả?

Tôi nhún vai bắt đầu giải thích.

“Chuyện là như này. Thực ra chỉ có một người duy nhất chết dưới tay tôi hắn là một kẻ xấu xa mà sau này được biết tới là Hỏa Vương…”

Là việc tôi giết Hỏa Vương. Việc may mắn mỉm cười giúp tôi lấy được kĩ năng quay ngược. Là việc tôi ở lại thì sẽ không có hy vọng cho việc trả thù. Do đó tôi quyết định quay ngược 4000 ngày.

…Cái gì?

Bae Hu-ryeong người đang lắng nghe, miệng bắt đầu mở to ra.

Ngươi tự tử hơn 4000 lần? Chỉ để trả thù Hỏa Vương?

“Ừ.”

Bae Hu-ryeong trở nên yên lặng. Nhìn hắn lúc đầu ngu mặt, nhưng giờ biểu cảm lại thay đổi. Hắn nhìn thẳng vào mặt tôi với con mắt của kẻ đang đấu tranh với thứ gì đó. Hắn trông cực kì nghiêm túc làm tôi tự hỏi hắn có phải là con ma lúc nãy náo loạn căn phòng ọp ẹp này của tôi không.

Này.

Sau một hồi yên lặng. Bae Hu-ryeong mở miệng.

“Vụ gì?”

Tên ngươi là gì?

“Tôi là Kim Gong-ja.”

Bae Hu-ryeong than vãn.

Tại sao ngươi lại chọn lão già?

“Ừ?”

Sau khi trả thù tên Hỏa Vương, tại sao ngươi lại quyết định đi sao chép kĩ năng của lão già?

“Không phải quá hiển nhiên sao?”

Tôi cảm thấy bứt rức. Tôi không hiểu nổi sao hắn lại hỏi như vậy.

“Ông ấy là thợ săn số một ở khu vực này. Ổng là người mạnh nhất cho nên phải có kĩ năng mạnh.”

Bằng cách đó thì ngươi sẽ thăng tiến sức mạnh nhanh hơn?

“Đúng vậy.”

… Ngươi trả lời ta một cách thành thật như thể ngươi không sợ thông tin bị tuồng ra ngoài. Trên thẻ bài có ghi không ai khác ngoài ngươi có thể thấy ta, hoàn toàn an toàn phải không?

“Gì? Tất nhiên rồi.”

Căn phòng lại trở nên yên ắng.

Hừmmmm

Bae Hu-ryeong lơ lửng giữa không khí xung quanh tôi. Hắn bay sang trái nhìn mặt tôi, rồi lại sang phải ước lượng chiều cao. Làm mọi thứ với biểu cảm nghiêm túc.

Tôi nhăn mặt, cảm giác như hắn sắp làm gì đó kì lạ.

Để coi. Ừm. Thể trạng không quá tệ sau khi truy rèn. Ý chí thì tuyệt hảo. Theo cảm nhận thì có tiềm năng phát triển trung bình. Biết cách giữ nhận thức tỉnh táo như vẫn còn quá khó để đoán được… Ahem, thật vậy. Nếu là như này…

Bae Hu-ryeong tiếp tục lẩm bẩm một mình.

‘Hắn đang nói gì vậy?’

Qua những gì tôi nghe được, hồn ma này có vẻ là thầy của Kiếm Thánh. Và giờ thì vị sư phụ này đang nói chuyện một mình trong khi bay qua bay lại.

Ê, Kim Gong-ja.

“Vâng?”

Cho ta coi cách mà ngươi săn quái vậy.

Rồi tôi săn vài con quái.

“Đủ chưa?”

Dù sao thì tôi không có gì để làm trong phòng. Ngay khi bình minh lên, tôi tiến ngay vào khu vực săn. À thật ra thì khi tôi chết dưới tay Kiếm Thánh và quay trở lại một ngày, có nghĩa là tôi phải giết Yoo Soo-ha thêm một lần nữa. Nên ra ngoài là việc tất nhiên rồi.

Như dự đoán…

Bae Hu-ryeong gật đầu.

Dự đoán của ta đã đúng.

“Ông mong đợi gì chứ?”

Chà, ở kiếp trước, ta được gọi là Kiếm Vương(劍帝).

Bình minh ló dạng, giọng của Bae Hu-ryeong vang vọng cả khu vực săn.

Quê nhà của ta không phải ở đây. Ngươi có thể nghĩ rằng nó ở thế giới khác cũng được. Dù sao thì cũng giống như ở đây, tòa tháp xuất hiện ở quê nhà ta, và ta đã chinh phục nó nhanh hơn bất kì thợ săn nào khác.

“Tôi đang tự hỏi ông đang làm gì, hóa ra ông lại đang ba hoa về bản thân.”

Chà.

Bae Hu-ryeong khịt mũi.

Thì sao. Cuối cùng thì thế giới của ta thất bại trước tầng 100. Việc này cũng được ghi trên thẻ kĩ năng của ngươi phải không?

[Sword Constellation]

→Cấp: A+

→Hiệu ứng: →Một hồn ma từ thế giới khác. Hắn đã hoàn toàn 99 tầng nhưng thất bại ở tầng thứ 100 và chết. Sự phẫn nộ vẫn còn đó, làm cho hắn ta không siêu thoát mà trở thành hồn ma. Hắn không thể tác động lên thế giới vật chất, nhưng có thể nói chuyện với tâm trí người sở hữu. Hãy xin lời khuyên từ kinh nghiệm dồi dào và kĩ năng thượng thừa của hắn!

→Không ai có thể nhìn thấy hồn ma ngoại trừ chủ nhân kĩ năng.

→Kĩ năng này sao chép từ thợ săn Marcus Calenbury.

Giờ nghĩ lại, nó có vẻ khá tuyệt vời.

Trước khi tôi quay về quá khứ, Hỏa Vương chỉ mới vượt qua tầng 40 mà đã được coi như là huyền thoại. Vậy tầng 99 thì sao? Con ma trước mặt tôi quả thật là đáng kinh ngạc.

Ta có thể biết được ngươi có tố chất hay không. Thợ săn tải năng như nào. Ta nhìn vào biết ngay. Đó là vì sao ta hỏi ngươi, Kim Gong-ja cho ta thấy cách mà ngươi săn quái.

“À ha.”

Tôi cười cay đắng.

“Ông định xem thử xem tôi có tài năng kiếm thuật hay không chứ gì?”

Tại sao. Đã có nhiều câu chuyện như này. Một câu chuyện nơi mà nhân vật chính sống mà không nhận ra tài năng của họ rồi rớt xuống vách đá hoặc gặp một vị sư phụ giỏi và thức tỉnh sức mạnh thực sự. Một cuộc gặp định mệnh(奇緣).

“Chậc. Ông bỏ công dã tràng rồi.”

Thật không may, may mắn đó không về với tôi.

“Tôi không có bất kì tài năng chiến đấu nào. Tất cả do may mắn rút thẻ. Giờ mỗi khi tôi chết, tôi có thể sao chép một kĩ năng của thợ săn khác. Nếu có tài thì không đã thoát khỏi hạng F lâu rồi. Sao tôi lại muốn sống như vậy được.

Bae Hu-ryeong cau mày.

Ngươi nói gì vậy? Ngươi có tài đó.

“Ờ?”

Rất nhiều là đằng khác.

Hử. Câu trả không như tôi dự định.

“Này, đùa sao. Ông đang giỡn mặt tôi à?”

Ta không đùa đâu.

Bae Hu-ryeong lắc đầu nhẹ.

Tất nhiên, ngươi không có tài năng võ nghệ. Khả năng phối hợp tệ. Thể trạng thì yếu nhớt và phải mất một thời gian dài để ngươi học được hào quang(aura). Nhưng dù vậy, thì ngươi cũng có một tài năng hiếm người có được.

Sắc mặt Bae Hu-ryeong trở nên nghiêm túc.

Ngươi không có sợ chết.

“…”

Ngươi không có nó. Thật bất ngờ, không có chút nào.

Bae Hu-ryeong vuốt cằm.

Chắc là vì sau khi chết hơn 4000 lần, nỗi sơ cái chết đã biến mất mà ngươi cũng không nhận ra. Ta cũng đã dự liệu điều này. Ngươi không nhận ra nó, ngươi cực kì liều mạng khi đối mặt với quái vật. Nhiều người thường hay do dự một chút vì họ sợ chết hoặc sợ đau đớn, nhưng ngươi thì không.

“Ừm. Cái đó là tài năng sao?

Tất nhiên rồi.

Tôi được trả lời ngay lập tức.

Tài năng bẩm sinh có được không phải là loại tài năng duy nhất. Khi sống trên đời con người ta có thể thức tỉnh tài năng từ từ. Thứ khó nhất, chính là tài năng vượt qua nỗi sợ chết. Nhưng ngươi đã học được thứ khó nhất.

“…”

Thật tuyệt vời.

Tôi hơi xấu hổ một chút.

Tính tới giờ, chưa một ai từng nói với tôi như vậy. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ về mình như vậy bao giờ. Chỉ là vì tôi bị đối xử như giòi bọ bởi Hỏa Vương nên… Tôi giận đến mức vượt qua được việc chết 4000 lần.

Chết.

Là tài năng của tôi.

Ta có điều này để hỏi.

“Là gì vậy?”

Khi mà lão Marcus giết ngươi. Lúc đó ngươi nghĩ gì?

Tôi hồi tưởng lại chuyện xảy ra ở lần tôi chết trước. Chỉ vài giờ trôi qua nên tôi vẫn còn nhớ rõ được kí ức và cảm xúc lúc đó.

Bầu trời đêm, mặt trăng và cơn gió nhẹ thổi qua không một tiếng động.

“…Tôi nghĩ nó thật đẹp.”

Cũng lúc đó.

Hahahahaha!

Bae Hu-ryeong ngước đầu cười lớn. Tiếng cười lớn đến nổi lan ra cả vùng đất trống xung quanh.

Hài thật đó.

Mắt Bae Hu-ryeong còn giật giật khi hắn nhìn tôi.

Ngươi không cướp kĩ năng mà chỉ sao chép chúng. Nói cách khác một [Ta khác] vẫn còn dính với lão già Marcus. Lão già và ngươi. Ta tự hỏi ai sẽ trở thành thợ săn giỏi hơn? Ta có chút tò mò đó.

“…”

Ta sẽ giúp ngươi.

Sword Constellation. Con ma đã từng một lần chinh phục 99 tầng tháp và được ca tụng dưới cái tên Kiếm Vương, nhìn thẳng về phía tôi.

Tới trình độ ngươi có thể diệt lão già Marcus. Không, trở nên mạnh hơn cả lão già!

Rồi hắn giơ tay ra.

Cùng chinh phục tòa tháp nào.

Đó cũng là lúc đồng đội của thôi được sinh ra.